tôi tưởng đó là người chồng đoản mệnh của mình
Nội dung
“Thời hạn là 6 tháng. Cô phải giết chồng mình vào lúc đó”
Tôi đã xuyên không vào cơ thể của một người phụ nữ giúp đỡ mẹ chồng để giết chồng của mình.
“Chu choa… đẹp trai thế…”
Chồng tôi quá đẹp trai đến nỗi tôi không nỡ đầu độc anh ấy. Tôi không thể tự tay cho ảnh uống thuốc độc đâu.
Vậy nên, tôi bí mật sử dụng thần lực thay thuốc độc và lên kế hoạch sống sót tránh khỏi mẹ chồng.
“Mẹ ơi, con sẽ trở thành linh mục với tư cách là vợ cũ của công tước! Con sẽ cầu nguyện cho sự an lành của công tước trong quãng đời còn lại của mình!”
Nhưng…
Ngày tôi định rời khỏi dinh thự, công tước, chồng tôi cũng là người đã bất tỉnh bỗng thức dậy.
“Em là người cứu rỗi anh khỏi bóng tối ấy. Hãy chịu trách nhiệm nào”
***
“Nếu em đã không thích tiền bạc và quyền lực… Anh thì sao hả. Nếu em muốn, dù là cơ thể này anh cũng sẽ dâng lên cho em”
Dâng cái gì cơ? Tôi khẽ kéo tai, hình như tôi vừa nghe thấy điều gì đó sai sai lắm. Sau đó, tôi hỏi lại anh một cách điềm tĩnh nhất có thể.
“Công tước, xin lỗi nhưng… Anh phát điên rồi hả?”
“Tiếc thật, anh vẫn chưa phát điên. Ngược lại, tinh thần còn minh mẫn hơn trước khi bất tỉnh”
Anh nhếch mép với khuôn mặt thản nhiên. Vậy câu nói sẽ dâng lên cho tôi, là thật lòng đó à. Cái anh chàng này thật là.
Tôi có linh cảm rằng khi tôi nhìn vào ánh mắt điềm tĩnh của anh, cuộc sống của tôi đã bị rối tung cả lên rồi.